Bạn  đã về miền Tây chưa? Nếu bạn có ý định khám phá mảnh đất này, bạn hãy  chọn những miền quê thật xa xôi, nghèo khó nhé. Vì nếu ở thị trấn, hay  trung tâm tỉnh lỵ bạn sẽ hối tiếc vì không thể thấy cái chất rất “sông  nước” của đất và người miền Tây.
Lần  đầu tiên tôi về miền sông nước là vào những ngày mưa dầm mưa dề, mưa  xối xả, mưa đến bạc cả đầu. Mặc dù đã tưởng tượng trước, nhưng sự dày  đặc của sông, của rạch nơi đây đã gây một ấn tượng mạnh cho tôi.
Vùng đất của sông, ngòi, rạch. 
Tôi  ở trong một gia đình“địa chủ” tương đối giàu có trong cái xóm nghèo xơ  nghèo xác, nghèo như không thể còn nghèo hơn được nữa. Địa chủ ngày xưa  bốc lột nông dân bằng thuế, bằng chính sức lao động; địa chủ ngày nay  thì bốc lột qua một hình thức rất… dễ thương “cho vay phát triển kinh tế  gia đình”. Với lãi suất “khiêm tốn”: 30%.
Trong  gần 10 ngày ở tỉnh Long An, chúng tôi ngồi nhà hết 9 ngày. Vì đi đâu  cũng thấy mưa và nước. Người ta ca vọng cổ: miền Tây gạo trắng nước  trong là đây. Trong 9 ngày đó, ăn cơm chỉ độc 3 món: cá đồng, thịt heo  (lợn) khô và chuột.
Về miền Tây tha hồ ăn cá. 
Cá  đồng nhiều khỏi nói. Thịt heo khô thì cả bao lớn treo nóc bếp, người ta  để dành cho những mùa nước lũ. Chỉ có món chuột là mới lạ một chút.  Những hôm đi bắt chuột, mấy anh em lõm bõm xách bao lên những nơi rìa  nước, chuột lóc nhóc, bì bõm. Người cũng chẳng hơn. Chuột ở đây nhiều vô  kể. Ngồi trong nhà, với chai rượu đế thơm nồng, với món chuột nướng  cháy lèo xèo trên bếp chúng tôi phần nào cảm nhận cái thú vị của cuộc  sống nơi đây.
Chuột đồng miền Tây nhiều vô kể. Món chuột đồng nướng là 
 món đặc sản của miền Tây.
 
Mà  người miền Tây thật lạ, nghèo đó, đói đó, mưa gió thất nghiệp đó nhưng  họ vẫn lạc quan, vẫn khề khà bên ly rượu, vẫn thả hồn theo những bài  vọng cổ thống thiết, dạt dào tình cảm.
Chính  cái thú vị này đã lôi kéo tôi trở lại miền Tây những lần tiếp theo đó.  Lần về Cần Thơ với những đêm ngồi đồng ở một quán vừa lai sàn nhảy vừa  lai cà phê vườn. Cái quán đó tôi gọi là “sàn nhảy chân đất”. Lần đầu  tiên thấy một sàn nhảy không có tường cách âm, mặt sàn chẳng khác nào  một võ đài đấm bốc ở Âu Châu.
Lần  về Trà Vinh thì thấm thía cái “đô nhậu” của con gái miền sông nước này.  Cô gái da trắng như lòng trắng trứng gà, hai mắt lúng liếng như ruột ốc  bươu, giọng nói thì thấm vào lòng người như nồi lẩu mắm mà lại nhậu  đánh đổ cả những gã đàn ông xứ lạ.
Con gái miền Tây đẹp lạ kỳ. 
Nhưng  nhớ nhất là những kỷ niệm về Măng – thít, Vĩnh Long. Nhớ những đêm chạy  xuồng máy đi xem đoàn“pê đê” tổ chức hát cho nhau nghe. Ở đây, dân pê  đê cũng có những hoạt động rất sôi nổi. Họ hát cực hay, cực đi vào lòng  người. Nhớ những ngày đi vớt bùn đắp bờ kênh lấm lem, đen nhẻm như dân  Phi Châu…
Vậy đó,  miền Tây trong tôi đầy ắp những kỷ niệm, thôn dã thôi nhưng thú vị lắm.  Đã lâu rồi tôi không còn được nghe giọng nói ngọng ngịu lẫn lộn giữa “r”  và “g”, không còn được nghe những bài vọng cổ tự sự, trách móc vu vơ và  than thân trách phận của người miền Tây nữa. (ST)
 
Bình luận
Chưa có bình luận nào!
Phản hồi
Bình luận từ Facebook