Tôi  là người miền biển. Ở quê tôi cũng có rừng núi nhưng núi rừng đó khác  hẳn với những gì tôi mường tượng khi xem trong... các bộ phim trưởng  Trung Quốc. Và tôi cứ nghĩ, chắc chỉ có sang nước bạn, mới có thể được  chiêm ngưỡng cảnh núi non trùng trùng điệp điệp, những rừng trúc xanh  ngút ngàn. Ruộng bậc thang như những nấc thang lên thiên đường. Vậy  nhưng tôi đã lầm.
Lớn  lên, có dịp, tôi được ra miền Bắc là có cuộc hành trình đầu tiên lên  miền Tây Bắc của Tổ quốc. Quả thật, đường lên Tây Bắc đẹp đến độ quá kỳ  vĩ: rất quanh co, trắc trở nhưng cũng đầy vẻ mênh mông đến mịn màng.  Trong phút chốc, tôi ngây ngất tưởng như không còn nơi nào trên đất nước  này đẹp hơn thế.
Tây  Bắc không có những cánh đồng thẳng cánh cò bay, không có những dãy nhà  cao tầng mà thay có núi và núi. Núi thẳng đứng! Núi trùng trùng! Núi  điệp điệp.
Nếu  núi ở Tây Nguyên với những cánh rừng nguyên sinh bạt ngàn thì núi Tây  Bắc có vẻ hơi khô cằn nhưng cực kỳ gây cảm xúc muốn làm thơ cho bất kỳ  ai. Nếu ai làm nghề tạo “hòn non bộ” thì nên lên đây mà ngắm, mà nghĩ,  mà vẽ, để rồi đem tạo hình núi Tây Bắc đi khắp mọi miền đất nước.
Núi  cao cheo leo và toàn là đá. Nhưng tài tình sao, con người ở đây họ vẫn  biết mưu sinh trên từng vách đá lởm chởm đó. Đến  Lào Cai tôi đã mua cả  thùng rượu san lùng về làm quà. Đây là một loại rượu dân gian rất ngon,  có thể coi là đặc sản của vùng Tây Bắc.
Nấu rượu san lùng 
 
Ngoài  cửa khẩu Lào Cai, cả một lô rượu ngoại được bán với giá rẻ giật mình:  70.000 đồng một chai “sương mù”, 85.000 đồng một chai “ông già chống  gậy”, 157.000 đồng một anh “Hen – nét – si” (rượu Hennessy), và 250.000  đã có một cậu “Ích – ô” (XO) dù cao, bầu hay dẹt. Đảm bảo uống mấy loại  rượu này vào là… chết kín bưng cái “lỗ giải thoát” của con người luôn.
Nhịp sống nơi cửa khẩu vùng biên Tây Bắc có chút gì đó hơi “hổ lốn”. Có một cái gì đó rất riêng mà thực sự khó vẽ ra được.
Sự  thích thú cũng không kém khi được “chui” vào lòng của thủy điện Hòa  Bình – khu địa máng sông Đà. Tôi đã được tận mắt chứng kiến dòng sông Đà  hùng vĩ, tận tay sờ vào “cục đá” có chứa bức thư trăm năm của một đồng  chí lãnh đạo Trung ương và tận tai được nghe kể về những câu chuyện ly  kỳ xung quanh quá trình xây dựng cái “bình điện” của Quốc gia này.
Đến  đây, tôi phải mua chân gà nướng với giá gấp đôi chỉ vì mình là dân du  lịch; được cuốc bộ dã cẳng vì thành phố thiếu vắng Taxi mà xe ôm tìm mãi  không thấy; được nếm món ăn... tệ nhất trong đời là “bánh mì chấm cháo  trắng”…
Có lẽ  những gì ở trên chỉ là một phần nhỏ, vô cùng nhỏ nếu như đem so sánh với  những nét đặc sắc của miền Tây Bắc xa xôi. Nhưng với tôi, tất cả là  những kỷ niệm không thể nào quên trong cuộc đời. Vì vậy, đôi lúc tôi hào  phóng, tự mỉm cười: sao mình may mắn vậy!

Dòng suối trong veo. Thiếu nữ người Thái, Tây Bắc vừa trắng, vừa xinh tắm suối.
(ST)
 
Bình luận
Chưa có bình luận nào!
Phản hồi
Bình luận từ Facebook